Serenate là quán đầu tiên bạn tôi muốn giới thiệu. Serenate hấp dẫn vì sự dịu dàng và tinh tế. Lối đi nhỏ trải sỏi quanh co nở đầy những bông hoa tím, những bức phù điêu lặng lẽ và cây xanh…, tất cả tạo cho ngôi biệt thự Pháp cổ này vẻ bình yên hiếm có giữa thành phố sôi động nhất nước. Có lẽ vì vậy mà dù nằm trong đường Ngô Thời Nhiệm, quận 3, song Serenate vẫn đông nghẹt khách. Chúng tôi ngồi ở một bàn nhỏ gần ban công, và đôi lúc bắt gặp một vài gương mặt quen thuộc trong giới văn nghệ sĩ. Đây là quán ưa thích của những người làm trong giới nghệ thuật, quảng cáo. Cũng giống như quán cà phê Papa ở Hồ Con Rùa, hấp dẫn khách hàng bởi những người ưa thích những bản tình ca Pháp và một không gian hoài cổ.
Có một Sài Gòn khác lạ khi ngồi ở trên cao nhìn xuống, một Sài Gòn lộng lẫy, kiêu kỳ mà cũng rất bình dị, bởi tất cả phơi bày ra trước tầm mắt. Cách đây ít lâu, thưởng thức cà phê từ trên cao đã trở thành “cơn sốt” với dân thành phố và khách du lịch, và đến nay nhiều người vẫn giữ thói quen ấy. Mới khoảng gần 9 giờ tối nhưng khi đến Sky View trên tầng 13 tòa nhà Diamond Plaza đã không còn chỗ trống, chúng tôi đành sang Panorama, tầng 33 của Saigon Centre, tòa nhà cao nhất Thành phố Hồ Chí Minh. Mọi thứ ở đây đều sang trọng và trang nhã, nhưng có lẽ điểm mạnh của quán cà phê này là có thể thỏa sức ngắm nhìn những con đường tràn ngập ánh điện, những cửa hiệu rực rỡ bảng màu và tận hưởng không khí mát lành.
Chiều thứ bảy, chẳng cần hẹn hò với “ai đó”, giới trẻvẫn trang điểm thật đẹp, tung tăng váy áo và… xuống đường uống cà phê. Điều này thì đúng là Sài Gòn khác Hà Nội thật.
Chúng tôi ngồi ở Sun Wah, quán cà phê vỉa hè được coi là có vị trí đẹp nhất thành phố. Trong ánh chiều xuống chầm chậm, dưới chân tòa nhà Sun Wah sừng sững trên đại lộ Lê Lợi, quán cà phê ba mặt tiền mà ngay cả những ngày hè oi ả nhất cũng mát rượi gió sông Sài Gòn mang vẻ đẹp giản dị và tinh tế. Điều đó đến từ những chiếc dù trắng ăn nhập một cách tuyệt vời với những bộ bàn ghế gỗ và dòng suối âm nhạc đang tuôn chảy. Nhìn “phố xá đông vui”, vừa trò chuyện trên trời dưới biển đem lại một cảm giác thật tuyệt diệu. Dường như mọi thứ đều được thanh lọc, và trong không gian đó, những mối bận tâm thường ngày, những mệt mỏi và cả khổ đau cũng sẽ nguôi ngoai. Có lẽ vì vậy mà đối tượng của Sun Wah, cũng giống như những quán cà phê vỉa hè cao ốc khác như Mê Linh Poin, Highlands dưới chân tòa nhà Metropolitan trên đường Đồng Khởi, Pari Deli trên đường Lê Lợi… đa phần là giới thượng lưu trẻ tuổi.
Có một quán cà phê mà giới doanh nhân Sài Gòn hay lui tới, đó là quán Piano trên đường Hồ Xuân Hương. Diện tích không lớn lắm, thoạt nhìn Piano cũng giống như nhiều quán cà phê khác với những chiếc ghế bọc vải kẻ đỏ và chiếc dương cầm đen bóng đặt ở góc phòng. Thế nhưng, không gian yên tĩnh, thái độ phục vụ tận tình đến mức đáng ngạc nhiên và miễn phí sử dụng Internet đã khiến cho không ít doanh nhân vào quán ngồi lì.
Từng đó quán chưa đủ làm nên một diện mạo về cà phê Sài Gòn, nhưng điều tôi cảm nhận rõ ràng nhất, là dù có kinh doanh, những chủ nhân của các quán cũng rất chú trọng đến tâm trạng của con người, cũng như tùy theo tâm trạng mà chọn quán. Vì như ai đó đã từng nhận xét, với một nhịp sống hối hả, ồn ào, luôn thay đổi, hơn ai hết, người Sài Gòn, từ già đến trẻ, luôn cần những khoảng không gian yên tĩnh, lãng mạn để tìm cho mình sự thư thái cần thiết.
Đêm trước khi về Hà Nội, chúng tôi ngồi ở quán Stay trên đường Nguyễn Thị Minh Khai. Một buổi tối tràn ngập nhạc Trịnh trong một không gian mơ hồ và quyến rũ, đến mức ngạcnhiên. Nó tạo nên một điểm khác lạ trong cái thế giới muôn màu của cà phê Sài Gòn. Và sự hấp dẫn của những cảm giác ấy đã trở thành nỗi nhớ dịu dàng trong tôi mỗi khi đến hoặc xa Sài Gòn.
Nguồn tin: Sưu Tầm
Ý kiến bạn đọc