Khi nhắc tới “Vừng ơi mở ra” chắc hẳn bạn sẽ nghĩ tới câu thần chú mở ra kho báu trong câu truyện cổ tích Alibaba và bốn mươi tên cướp. Ngay từ cái tên gọi của mình “ Vừng ơi mở ra” đã tạo nên một sự tò mò xen lẫn chút gì đó bí ẩn.
Quán nằm trên tầng hai của một ngôi nhà cổ, phía dưới là một tiệm rửa xe. Từ trường Marie Curie rẽ vào Ngô Thời Nhiệm chỉ vài
mét và tiệm rửa xe nằm phía tay trái sẽ là điểm nhận diện vị trí của quán Ấn tượng đầu tiên là lối vào, một tấm cửa gỗ dẫn lên hướng cầu thang xoắn be bé. Đẩy cánh cửa gỗ nặng nề bước vào trong, một không gian lung linh ánh nến dần hiện ra.
Không gian quán chỉ vỏn vẹn hai căn phòng nho nhỏ nhưng vẫn có những góc riêng để bạn có thể thả hồn khỏi tự tại với một tách cà phê đầy hương vị. Nơi đây sẽ dễ dàng cho bạn bắt gặp những chiếc ghế hay một chiếc giường theo phong cách cổ xưa, cả chiếc tivi đen trắng từ những thập niên trước, những bức tranh và sách cũ. Tất cả tạo nên một mảng thời gian đầy hoài niệm về một thời xưa cũ.
Quán có phục vụ nhạc live với violin, cello, piano, guitar tùy vào mỗi tối trong tuần, và điều đặc biệt là ca sĩ không sử dụng micro – chính phong cách ấy đã tạo nên một cảm giác rất lạ. Những bài tình ca của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên, Trịnh Công Sơn, Anh Bằng dù đã trở nên quen thuộc với rất nhiều người nhưng ở “Vừng ơi mở ra” bạn sẽ được tận hưởng một cảm nhận mới. Lắng tai nghe như không muốn bỏ sót từng ca từ có lục dịu dàng trữ tình, có lúc lại da diết đầy vấn vương, cứ thế những giai điệu đi vào long người để rồi cảm giác khi bước chân ra về tràn đầy lưu luyến.
Chương trình nhạc sống của quán diễn ra từ 8g45 tối tới 10g30 hằng đêm, ca sĩ đều đến từ những phòng trà lớn trong thành phố với những bản tình ca lãng mạn, các bài tình ca Pháp và tiếng Anh, đôi khi là cả những bài hát mới theo phong cách rất lạ mà bạn nên tự mình khám phá.
Giá nước ban ngày từ 30k - 40k. Giá nước ban đêm khoảng từ 60k - 80k vì có nhạc live với piano. Coffee ở quán theo như cảm nhận thì có vị hơi mằn mặn rất thích, nếu bạn có thể uống coffee đen thì hãy gọi cho mình một ly và từ từ tận hưởng từng ngụm đắng nhé .
Tâm Sự:
Vừng...
Ngày xưa, nơi đây đã từng là Nếp và Bệt. Hai quán đều rời đi và Vừng là người đến sau. Nhưng những cảm xúc của mình đối với nơi chốn này chưa bao giờ là cũ...
Kinh doanh ko dễ. Duy trì một không gian yên ắng, bí mật nằm trên lầu, khó tìm kiếm lại càng là một điều khó khăn. Đôi lúc muốn buông xuôi nhưng rồi vẫn ko ngừng cố gắng. Giản đơn vì ở Vừng, mình còn "được" nhiều thứ khác.
Là những hôm ngồi cả chiều ở Vừng, từng vị khách đến chơi nhã hứng đàn piano, là những tối mưa vắng teo, ngồi nghe Trịnh, cùng tiếng violin buồn... Là nơi đã ấp ủ cảm xúc cho mình khi đổ vỡ... và cũng chứng kiến vài cuộc hợp tan...
Ko biết Vừng sẽ ở đó bao lâu nữa, có thể còn lâu, có thể chỉ còn một thời gian ngắn nữa. Nhưng tình cảm dành cho nhau thì sẽ mãi không bao giờ mất.